Thơ khó Không phải ngày nào cũng diễn tả được Vẻ đẹp của sao trăng và hoa Khi có hàng triệu ngôi sao Vỡ vụn, cháy rụi hàng ngày Có những hố sâu như thành phố trên mặt trăng Và những bông hoa mất đi bản chất sống Nắm giữ thân mình bấp bênh Rụng xuống một cơn mưa nhỏ và gió Thơ thì khó, biển không đẹpMang muối bao năm Nôn nhựa buồn nôn Chẳng biết nên lãng mạn gì nữa,Đi tìm tình yêu ở phương nào Khi bàn tay chỉ nắm được bấy nhiêu Còn lại cuối cùng nhỏ giọt ra sao? bạn có mong đợi khi bạn đọc thơ của tôi Để hướng dẫn bạn qua một khu vườn hoa tulip hồng? Hay chỉ cho bạn nhà kho và bầu trời trong xanh yên tĩnh? Tất nhiên tôi sẽ nằm đâu đó trên cánh đồng Viết nguệch ngoạc bằng mực đỏ trên đôi cánh gãy của mình Mơ về một thế giới mà tôi mất đi,Một con ruồi mà tôi sẽ làm tổn thương khi biến đổi Thành một con bướm mà tôi khao khát được Giết tôi nếu cần Thơ tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện về khám nghiệm tử thi của tôi Cách các cơ quan của tôi hát để kết nối Với thiên nhiên đưa tôi vào trong chính nó Không phải như vậy với con người, những người luôn ngoảnh mặt đi Khi Tôi chảy máu qua mắt Bút kẻ mắt có cánh không thấm nước của tôi vẫn còn nguyên Tấm gương phản chiếu cảm xúc của tôi đã vỡ tan Tôi thu thập, dán và mỉm cười qua những vết nứt Tuy nhiên, thơ tôi vẫn sẽ nói về mật ong ngọt ngào nhất trên đời.Người ngoảnh mặt đi Khi mắt tôi chảy máu Cây bút kẻ mắt có cánh không thấm nước của tôi vẫn còn nguyên Tấm gương phản chiếu cảm xúc của tôi đã vỡ tan Tôi thu thập, dán và mỉm cười qua những vết nứt Tuy nhiên, thơ tôi vẫn nói về mật ong ngọt ngào nhất trên đời.Người ngoảnh mặt đi Khi mắt tôi chảy máu Cây bút kẻ mắt có cánh không thấm nước của tôi vẫn còn nguyên Tấm gương phản chiếu cảm xúc của tôi đã vỡ tan Tôi thu thập, dán và mỉm cười qua những vết nứt Tuy nhiên, thơ tôi vẫn nói về mật ong ngọt ngào nhất trên đời.
Ảnh của Suzy Hazelwood cho Pexels
Thơ khó
Không phải ngày nào cũng diễn tả được
Vẻ đẹp của sao trăng hoa
Khi có hàng triệu ngôi sao
Vỡ vụn, cháy rụi hàng ngày
Có những hố sâu như thành phố trên mặt trăng
Và những bông hoa mất đi bản chất sống
Giữ sự bất định trong thân cây
Rụng lá trước mưa gió
Thơ khó, biển chẳng đẹp
Mang muối bao năm
Nôn ra nhựa, đau bụng
Chẳng biết nên lãng mạn hóa gì nữa,
Tìm về phương nào
Khi bàn tay chỉ nắm được bấy nhiêu
Còn lại cuối cùng cũng nhỏ giọt
Bạn đã mong đợi điều gì khi đọc thơ của tôi
Hướng dẫn bạn qua một vườn hoa tuy-líp hồng?
Hay cho bạn thấy chuồng trại và bầu trời trong xanh yên tĩnh?
Tất nhiên tôi sẽ nằm đâu đó trên cánh đồng
Viết nguệch ngoạc bằng mực đỏ trên đôi cánh gãy
Mơ về một thế giới tôi đã đánh mất
Con ruồi mà tôi sẽ đau đớn khi hóa
thân Thành con bướm mà tôi hằng mong ước
Giết tôi nếu cần
Thơ của tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện khám nghiệm tử thi của tôi
Cách các cơ quan của tôi hát để kết nối
Với thiên nhiên đưa tôi vào trong chính nó
Không phải như vậy với con người, những người ngoảnh mặt đi
Khi tôi chảy máu qua mắt
Bút kẻ mắt có cánh không thấm nước của tôi vẫn nguyên vẹn
Tấm gương phản chiếu cảm xúc của tôi đã vỡ tan
Tôi thu thập, dán lại và mỉm cười qua những vết nứt
Tuy nhiên, thơ của tôi vẫn sẽ nói về
mật ong ngọt ngào nhất trên đời